Khi nào tình yêu sẽ nở lại?



Khi nào tình yêu sẽ nở lại?
Những tưởng cái mầm non tình yêu đó đã khô héo bởi cái nắng hạ hai năm về trước hoặc chết giá vì mùa đông năm qua, nhưng đến bây giờ nó vẫn thấy khát khao, mong mỏi nơi sâu thẳm, vẫn nghe ham muốn được trỗi dậy của mầm xanh ấy, nhẹ nhàng thôi nhưng cũng nhiều thúc giục, muốn được yêu, được xanh, được vươn lên…
Có mấy ai ví tim mình như hòn đất?
Nó tự hỏi: Từ khi nào con tim mình rắn lại? Từ khi nào nó buông câu “Dừng lại một chút đi em”? Ký ức đã nhạt nhòa, dĩ vãng đã lắng đọng và nó không còn nhớ nữa. Tưởng rằng trái tim nó như hòn đất kia, khi dãi dầu, khi sương gió sẽ se lại, khô đi, rạn nứt và nếu phải nung thêm chút nữa sẽ không bao giờ còn là đất. Nhưng may thay, cuộc đời chưa đủ nhiệt để biến tim nó hóa đá, hoặc bản thân nó có sức mạnh diệu kỳ - trơ nhiệt, mạnh mẽ nên con tim - hòn đất vẫn tồn tại đến bây giờ để được gặp mưa xuân tháng giêng, bắt đầu ngấm nước, bung nở và nuôi cái mầm xanh muốn cựa mình.
Đã mấy mùa nó biết Lễ thánh Valentine? Đã mấy mùa cây trút lá kể từ ngày nó biết cầm nụ hồng trao tay người khác? Xung quanh nó trôi qua nhanh quá, quay lưng lại phía sau nó chỉ thấy mình đã sống thật ngốc nghếch, ích kỷ với chính nó và mọi người. Thời gian cứ trôi, cứ đi không đợi ai, và nó cứ đi cứ quay không chờ ai. Để bây giờ giật mình: Nó vẫn cô độc trên con đường dài!
Ngồi quán cũ, bên hồ mịt mù sương đêm, nhấp ly đen đắng, thấy trời bay bay – một mình, nó mới thấm thía cái gọi là Tự do muôn năm mà nó vẫn ca ngợi hằng ngày! Nhưng thật khó để nó nói với ai đó điều gì và thật khó để một ai đó hiểu hết nó. Nó đã biết bạn bè sẽ không thể mãi bên nó hay luôn bên nó bất cứ khi nào nó cần người chia sẻ. Nó chợt nhận ra cần phải tìm đến một bến đậu, một chốn yên bình, một nơi luôn chờ đón nó ùa về…
Nhưng, cứ tưởng gần lắm, sát lắm, với tay là tới được bãi bồi, mà sao con tàu cứ theo sóng nước xa khơi, xa dần, xa dần… Sao vẫn có sự ngăn cách giữa điều con tim nó khao khát và thực tế ngoài kia? Cái vô hình nào vẫn tồn tại ở đó? Vỏ bọc? Bức tường? Sợi dây? Công việc? Mặc cảm? Hay chai sạn? Nó biết cái vô hình đó là gì nhưng cũng chính nó chưa xóa bỏ hết được để với rộng tầm tay!
Mùa valentine này, nó đã nghĩ tới một hộp quà trái tim màu hồng, thắt dải ruy băng vàng của bài hát “Tie a yellow ribbon round the old oak tree”, bên trong chứa đầy những cánh hoa hồng đỏ thắm và mảnh giấy hình tim cũng đỏ thắm in nghiêng dòng chữ “I love you!”, được ký tên “From your Valentine.” . Người nhận quà sẽ nhẹ nhàng tìm trong những cánh hoa ấy để thấy mảnh giấy nơi đáy hộp, rồi đọc, rồi mỉm cười hạnh phúc và treo dải ruy băng vàng trước cánh cửa. Khi đó nó sẽ bước vào, nắm lấy đôi tay mềm và nhìn đôi mắt ướt nói “Anh yêu em, mình mãi là của nhau em nhé!” Một cái ôm, một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi nhưng ngập tràn hạnh phúc! Sẽ là vậy, đơn giản cho sự ngọt ngào. Và nếu sợi ruy băng vàng vẫn nằm trên hộp, nó sẽ hiểu, như vậy là quá đủ cho kết thúc một sự khởi đầu.
Nhưng liệu nó có đủ can đảm để biến điều ấp ủ thành sự thật hay sẽ vẫn là những vòng quay, bước đi không chờ ai, đợi ai?
Mầm xanh có đủ sự nuôi dưỡng để bung lên thành lá đón ánh hè sắp tới?

Không có nhận xét nào: