IT & Y ???


Có nằm mơ nó cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ học y, trở thành 1 ông bác sĩ, mơ ước của nó là trở thành 1 anh chàng sinh viên của ngành công nghệ thông tin, được ngồi hàng giờ bên máy tính, được tham gia vào cái thế giới đầy mới mẻ và thú vị đó. Nó có thể ngồi hàng giờ, thậm chí cả ngày bên computer để tìm hiểu một đoạn code, một phần mềm hay một thủ thuật máy tính, thế giới ảo thật lắm thứ hay ho, luôn có những câu hỏi cần trả lời, và khi tìm ra câu trả lời đó lại kéo theo bao câu hỏi khác, và luôn có những yêu cầu cao hơn trong việc kiếm tìm sự hoàn thiện, có cái cữ ngỡ rằng hoàn thiện, nhưng rồi lại nhận ra rằng mình có thể làm tốt hơn nữa. Và cứ thế, thế giới ảo đã trở thành niềm đam mê (hay cám dỗ) của nó, là động lực để nó cố gắng đỗ đại học. Nhưng...trớ trêu thay, đúng vào lúc quyết định sau cùng, nó lại đổi ý,chọn trường y làm chỗ trú thân cho quãng đời sinh viên chỉ vì theo ý muốn gia đình, theo cái ánh hào quang mà người đời tung hê cho nghề khoác áo blu này.
Năm thứ nhất:
-Mọi thứ diễn ra bình thường, nó tạm gác niềm đam mê It của mình để thực hiên cái công việc: đọc, nhồi và nhớ. Trường Y thật lắm nhân tài, nó nhìn cái bảng điểm đầu vào mà lác cả mắt. Toàn 28, 29 trong khi nó chỉ phọt phẹt ở 24,5. Sợ thế, nhưng sau một thời gian nó thấy cũng ko đến mức phải cong đuôi chạy mới đuổi kịp mọi người, nhưng nó cũng biết rằng nếu dừng lại, thì sẽ bị bỏ lại rất xa.Vì ai cũng rất chăm học, rất thông minh. Nó làm mọi việc một cách bình thản. Năm thứ nhất trôi qua, mọi thứ với nó gói gọn trong 2 chữ "tạm ổn"
Năm thứ 2:
-Sóng gió xảy ra với nó trong chuyện tình cảm, hụt hẫng, chán nản, thất vọng, nó lại tìm đến cái thế giới mà nó muốn chìm đắm trong đó, nhưng kô phải như trước, mà nó lại tham gia vào một lĩnh vực khác:game. Thức thâu đêm chơi game, học hành bê trễ...và cái giá phải trả thực sự làm nó ngấm đòn là năm thứ 3
Năm thứ 3:
-Sai lầm chồng chất sai lầm, thói quen chơi bời đã tạo cho nó sự lười nhác, lên lớp ngủ, về nhà chúi mũi vào máy tính. Nó cứ lún sâu trong cái vòng luẩn quẩn đó và nó lại tìm đến cái niềm đam mê năm lớp 11 của mình. Thực sự lúc đó nó coi thế giới ảo là bạn,thậm chí là bạn tốt nhất vì thế giới ảo không như con người khi nó buồn không bỏ rơi khi nó vui thì cũng chẳng rời xa và đặc biệt chẳng có điều gì gọi là phản bội. Nơi đó, nó có thể tìm kiếm niềm vui và quyền lực ảo cho mình, cũng chính vì thế mà nó tham gia vào thế giới ngầm đen tối mà đấy quyền lực, UG, thế giới của hacker. Những điều mới mẻ, những hướng dẫn lạ lẫm mà nhìn mê tít, và cả những thứ mà nó chưa từng dám mơ tới. Nghiền ngẫm, ngấu nghiến, đọc và nghĩ, sau một thời gian, nó đã có trong tay những thứ mà nhiều người (cả nó ngày trước) thèm muốn nhưng không bao giờ có được hay những thứ mà người ta phải bỏ rất nhiều tiền ra mới có thì nó lại có được một cách dễ dàng. Nó còn thấy mình có quyền lực nữa: nó được bao người trong thế giới ấy tung hê, chào đón thậm chí là xu nịnh, biết rằng chỉ là nhòm ngó những gì nó đang có,những kinh nghiệm trong đầu nó chứ kô phải là vì nó nhưng nó vẫn vui. Thế nhưng, cái gì cũng có mặt trái. Nó phải học cách sống của 1 con cú, tối thức thâu đêm, sáng ngủ dậy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, bài vở để có mạng nhện giăng nó cũng chả buồn để ý, chính cái thế giới đầy quyền lực kia đã giết chết lòng tin trong nó, sống trong cái thế giới toàn lừa lọc, tục tĩu, đôi khi chỉ lừa nhau vì vài đồng bạc, có những người lúc mới vào nó thần tượng nhưng sau nó biết cũng tầm thường như bao người khác mà thôi, đã làm cho nó biến đổi nhiều hơn: bất cần, đa nghi, vô cảm và nói bậy nhiều hơn. May mắn cho nó, còn có một đứa con tinh thần duy nhất đã kéo nó ra khỏi cái thế giới ấy, đứa con tinh thần mà nó suýt bỏ rơi khi chìm đắm trong thế giới UG....
Giữa IT và Y, nó vẫn chọn IT, ăn,ngủ, ngồi đều bên máy tính, vì đam mê, vì thói quen hay vì trong đầu nó đang ngu muội và rỗng tuếch? chẳng biết. Chỉ biết là nó đã mất cân bằng quá nặng giữa IT và Y. Bạn bè nhắc nhở, nó bỏ ngoài tai, bố mẹ nhắc nhở nó mặc kệ. Nhưng cái giá phải trả cho quãng ngày chìm đắm trong IT :bảng điểm học kì 1 và....Có một người bạn,đã giúp nó nhận ra và đặt ra câu hỏi cho mình: Rút cuộc mình đang làm gì ở trường y này? 'Học y để làm làm bac sỹ hay là 1 tay hacker hạng bét?'.Câu hỏi thì ở đó, nhưng trả lời được hay không thì nó không biết? IT và Y? Chọn cái nào? Nó sẽ làm việc đó một mình hay cần ai bên cạnh? có phải đã quá muộn khi bắt đầu thiết lập lại cân bằng? Nó chưa trả lời được...

Đã chết Chọn cả 2!?!