“Đêm đầu tháng chín”

Đêm đầu tháng không trăng chỉ có hoa sữa khẽ khàng đưa hương qua bóng tối đặc dần của phố biển chen vào những cơn gió nhẹ từ vịnh thổi tới ô cửa sổ. Một bản nhạc buồn với đôi dòng tâm trạng của người cũng đủ làm ta thấy não nề cái tâm tưởng vốn hay rung động, vốn mau nước mắt. Có những chuyến đò chung đầu tiên nhưng cũng có thể là cuối cùng, mấy ai như ta – nhớ nhau mà chẳng đến tìm nhau dù biết rằng thời gian hữu hạn vốn chẳng đợi chờ. Đến một ngày nếu ta trở lại chắc người chỉ còn in dấu, tình chỉ còn hư không… Có những lúc ta e sợ lòng mình, lòng người, ta băn khoăn cân đo chẳng dám làm điều mà nơi tim thúc giục, ta sợ đủ thứ hữu hình, sợ cái vô hình để rồi tuột mất thứ ta cần, ta nhớ, ta mong, để mỗi khi đêm về ta lại nhớ người, thu về ta nhớ người… Sao ta thấy buồn khi người ấy nói rằng họ đã yêu ai?