Lạnh Hà nội

Một ngày đầu đông, sáng đến viện, chiều về nhà miên man với cơn sốt cảm cúm. Trong giấc ngủ trưa chập chờn không biết mình đã mơ những cái gì. Thức dậy bởi tiếng chuông chiều thấy đắng họng, khát nước, đầu đau…bụng đói râm ran. Ngoại thành Hà nội buồn tê tái, gió bấc và vài hạt mưa mau làm nhanh bước chân người trở về gác trọ. Lang thang trên phố phường hay ngồi trong phòng với vài cuốn sách thường trực nỗi nhớ nhà, bạn bè và những kỷ niệm, chúng kéo nhau ùa về theo những câu chữ trong bài ca của Trịnh Công Sơn. Nhất là những lúc này, HP và QN chợt thấy da diết hơn khi căn phòng trống vắng hơn…. Mong một ấm trà mạn và vài người bạn tâm giao để gió bấc luồn qua khe cửa đỡ khiến mình co ro…. “Chỉ một lời nói lưng chừng Mà ta lại đem áo vui mừng phơi giăng khắp phố Phơi giăng trong ngày giông tố Rồi lủi thủi lui về khi hoen ố đường may Sợi chỉ mảnh hao gầy Hà cớ gì đêm ngày cứ chờ mong người ràng buộc?…”

Băn khoăn

Mọi người về nhà sau giờ tan tầm, mình chẳng vướng bận chuyện gia đình nên muốn nán lại mỗi ngày thêm 1 tiếng để xem lại các hồ sơ và nói chuyện với vài người bệnh. Số bệnh nhân quá đông, số bác sĩ lại không đủ, thành ra bác sĩ cứ vội vàng với một núi công việc, có những điều khúc mắc người bệnh muốn hỏi, muốn được trò chuyện, được tư vấn mà chưa được đáp ứng. Muốn làm điều gì đó cho họ thấy yên tâm hơn để tiếp tục điều trị, hay để họ thấy nhẹ nhàng hơn sau nỗi đau mất đi niềm đã vui ấp ủ bao tháng ròng. Đóng cửa phòng ra về, thấy hai vợ chồng người dân tộc thiểu số nhường nhau suất cơm hộp, ngồi ăn ở hành lang bệnh viện mà thấy chạnh lòng, cuộc sống thật éo le và dường như những bất hạnh hay thuộc về những người nghèo. - Tôi chẳng có gì, có ít sữa chua, anh chị cầm lấy để rồi tráng miệng. Người chồng ngập ngừng nhận lấy và lắp bắp: - Em cảm ơn bác sĩ nhiều. Bước về mà thấy lòng nặng trĩu với những băn khoăn. Giá như mình có kiến thức rộng hơn có lẽ sẽ giúp được nhiều điều cho người bệnh hơn. Ai bảo người bác sĩ về nhà là xong việc, có ít nhất một câu hỏi luôn theo ta thậm chí cả trong giấc ngủ. - Làm như thế nào là tốt cho bệnh nhân của mình?

“Đêm đầu tháng chín”

Đêm đầu tháng không trăng chỉ có hoa sữa khẽ khàng đưa hương qua bóng tối đặc dần của phố biển chen vào những cơn gió nhẹ từ vịnh thổi tới ô cửa sổ. Một bản nhạc buồn với đôi dòng tâm trạng của người cũng đủ làm ta thấy não nề cái tâm tưởng vốn hay rung động, vốn mau nước mắt. Có những chuyến đò chung đầu tiên nhưng cũng có thể là cuối cùng, mấy ai như ta – nhớ nhau mà chẳng đến tìm nhau dù biết rằng thời gian hữu hạn vốn chẳng đợi chờ. Đến một ngày nếu ta trở lại chắc người chỉ còn in dấu, tình chỉ còn hư không… Có những lúc ta e sợ lòng mình, lòng người, ta băn khoăn cân đo chẳng dám làm điều mà nơi tim thúc giục, ta sợ đủ thứ hữu hình, sợ cái vô hình để rồi tuột mất thứ ta cần, ta nhớ, ta mong, để mỗi khi đêm về ta lại nhớ người, thu về ta nhớ người… Sao ta thấy buồn khi người ấy nói rằng họ đã yêu ai?

Tổng kết 1 tháng đi làm

Một tháng trôi qua cũng nhanh thật đấy, nhất là khi bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, cứ sáng sáng chiều chiều đến viện, chạy đua với khoa phòng, người bệnh. Lịch trực 3 buổi/tuần cũng khá dày nên tối về nhà là chỉ muốn lăn ra ngủ, đừng nói là tự học. Thế mới thấy rằng thời sinh viên mình vẫn còn để thời gian chết nhiều quá. Kiến thức sách vở với lâm sàng có những chỗ khác nhau, nhưng ko có lý thuyết mình chỉ như người thợ, như kẻ bắt chước khó khá đc. Vậy nên tự bảo mình hãy luôn cố gắng dành thời gian đọc tài liệu nhiều nhất có thể, cập nhật cái mới. Vốn ngoại ngữ và kỹ năng tin học lúc này thấy rất cần thiết và hữu ích. Hãy luôn đặt câu hỏi tại sao và đi tìm cách trả lời chứ đừng bao giờ rập khuôn vì mỗi người bệnh là một thực thể khác nhau. Hãy lắng nghe người bệnh nhiều hơn nữa và đừng bỏ qua những chi tiết tưởng chừng rất nhỏ. Đi làm, tiếp xúc với nhiều người, nhiều tình huống đời thực lại thấy kỹ năng mềm, giao tiếp, ứng xử với đồng nghiệp, người bệnh rất quan trọng, nếu mình làm tốt điều này mọi chuyện đều rất thuận lợi. Đối nhân xử thế luôn là điều cần được ưu tiên dù bản thân người đó có giỏi như thế nào. Đừng vội vì đồng tiền mà làm buồn lòng nhau, hãy hết lòng hết sức với người bệnh, mình sẽ đc đền đáp xứng đáng, bệnh nhân ko bao giờ để cho người mà họ hàm ơn phải chịu thiệt cả về vật chất lẫn tinh thần. Có những hạnh phúc tưởng chừng như đơn giản nhưng rất lớn lao! Khi nghe đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, khi thấy hàng nước mắt hạnh phúc của người mẹ sau sinh, khi thấy nụ cười của gia đình đón đứa bé khỏe mạnh....nhưng cũng thấy rằng trách nhiệm của người bác sĩ sẽ nặng nề hơn. Mong rằng đừng bao giờ để xảy ra sai sót, vì bản thân người bệnh và gia đình họ khi đã tin tưởng nơi điều trị cũng nghĩa là họ tin tưởng giao phó 2 tính mạng người thân của mình cho bác sĩ, vậy thì người bác sĩ đó cần phải làm những gì tốt nhất cho họ. Một câu nói dễ nhưng làm được thì thật không dễ!

“Ngày chuyển mùa”

Trời chuyển lạnh về đêm và gần sáng, dù không phải cái rét căm căm cần đến áo ấm chăn bông nhưng cũng đủ để người ta xuýt xoa tìm đến tách trà hay cốc cafe nóng để mình thấy dễ chịu hơn. Từ trên đồi nhìn ra vịnh và thành phố, thấy không phải ánh đèn đô thị 6 năm qua, nơi này về đêm trầm lắng hơn, cũng không thấy hương hoa sữa những lúc giao mùa, nhưng dường như mỗi ngày ta lại càng thân hơn với mùi gió biển rất đượm luôn thường trực, mùi cá chiều khi thuyền chã trên vịnh về và bóng dáng những hòn những núi mờ mờ trong sương đêm của vịnh. Cũng quen với nhịp sống đều đặn sáng đến viện chiều về nhà, quen với những niềm vui nho nhỏ khi ở cạnh người bệnh, cạnh những người dân nơi đây hay những phút đơn giản ngồi một mình lặng lẽ như thế này. Nơi đây ta vừa tìm được một quán vắng giống bên Hải Phòng mà ta vẫn ngồi để hát khúc tự tình. Cuốc sống vốn nhiều thử thách và ta luôn cần cố gắng để chứng minh bản thân mình. Hạ Long

Trong anh

Đã tự bao giờ ta hay dỗi hờn nhau? Đã tự bao giờ giữa hai ta có những phút bên nhau nhưng lặng im không nói? Đã tự bao giờ ánh mắt ta nhìn nhau trốn tránh và âm thầm giấu kín những mâu thuẫn trong lòng? Liệu sẽ có ngày xa nhau không nhớ, vắng nhau không buồn, gặp nhau như chưa từng thân quen? Yêu nhau trọn 387 ngày, những ngày đó lưu giữ lại được trong anh những điều gì? Khi quen em, anh nói rằng thích tường vi, thích câu hát của Trịnh, của Hoàng Quý - nên gọi em là Tường Vi nhé. Thích sen, tiếng đàn bầu anh gọi em là Sen nhé. Yêu tà áo dài,anh gọi em Áo lụa Hà Đông nhé em cũng là cô gái Hà Đông). Em hỏi vì sao? Vì anh thấy, trong em có đóa tường vi – nhánh hoa đồng nội bên rào, có dáng hình sen trắng sen hồng bên đầm, có dáng tà áo dài tinh khôi trong chiều thu tan trường. Liệu anh có mơ hồ khi gán những điều đó với em dưới lăng kính tưởng tượng của kẻ thơ thẩn có con tim lạc nhịp với tình? Anh chắc là không! Em để mặt mộc, không trang điểm; tóc thẳng đen tuyền buộc đuôi gà không nhuộm chẳng uốn xoăn; lấy giầy bệt làm bạn mà ít khi đi cùng những đôi cao gót. Chọn jean và áo phông mà không để ý tới những váy dài váy ngắn. Em bảo như thế cho tiện việc khám bệnh, việc học ở viện và em cứ chọn cho mình nét riêng đó trong 6 năm đại học: đơn giản, gọn gàng, thuận tiện… Em hiền với nét dịu dàng của người con gái thôn quê. Em giản đơn trong cách nghĩ nhưng nặng tình với những gì xung quanh, em quan tâm chia sẻ, biết lắng nghe và giúp đỡ người khác thật nhiều. Anh cảm nhận được những điều đó qua cách em đối đãi với anh, cư xử với bạn bè, người thân hay ngay cả với những bệnh nhân xa lạ. Rồi cũng có ấn tượng đặc biệt trong anh trong đêm ra biển, em mặc váy hoa nắm tay anh đi dạo và ngày gần đây em bên tà áo dài chụp ảnh kỉ yếu với lớp. Ai bảo cằm vuông, mũi tẹt kém duyên, anh thấy ngày đó em cũng rạng ngời, tươi tắn. Mang nét đẹp như sen trong đầm trưng vào bình gốm; vốn nó vẫn đẹp còn gốm quý cũng chỉ là phù phiếm tôn nền. Trong mắt cận của anh, em đẹp theo cách riêng của mình còn những thứ mang lên người là nhất thời, đổi thay theo xu hướng xô bồ mà lặp lại. Anh yêu em cũng vì điều đó. Em nấu ăn không giỏi, cắm hoa không đẹp, không thêu thùa may vá như ai, nhưng ở em luôn có sự cố gắng để hoàn thiện mình, thứ được gọi là nữ công gia chánh em đã làm tốt hơn nhiều so với trước chỉ như vậy thôi đã khiến anh trân trọng rồi. Cho dù anh đôi lần anh trêu đùa em nấu ăn dở tệ nhưng anh hiểu hơn hết, em còn dành nhiều thời gian cho cố gắng học hành và anh nghĩ hiện tại đó mới là điều quan trọng. Yêu anh, em chịu nhiều thiệt thòi. Em ở một mình, cặm cụi với chồng sách vở với mục tiêu dài hơi của hai đứa. Anh chạy nhảy chốn nọ, chỗ kia, việc chung việc riêng, nhiều tuần đi suốt hai đứa chẳng gặp mặt nhau. Với những người yêu nhau nhắn tin, gọi điện luôn luôn là không đủ. Thương em, một mình nấu ăn, một mình ăn, một mình đêm mưa bão, một mình học, một mình chuyện trò, một mình nắng mưa, một mình ốm đau, một mình buồn, một mình khóc, không máy tính, không tivi… anh thấy mình thật tệ! Em hạn chế những cuộc chơi với bạn để chờ những cái lỗi hẹn từ anh, em nấu bữa trưa để phải chờ anh đi liên hoan với bạn về, em tự mua hoa về cắm để khỏi phải chờ bó hoa anh quên tặng. Vô tâm lắm đúng không em? Và anh chột dạ, anh cứ quan tâm tới những điều nơi đâu trong khi hạnh phúc ngay bên cạnh mình! Đôi lần em nói cuộc sống của anh khác em, xa khơi và khó tiến tới để hiểu nó, điều đó lỗi do anh. Anh giữ kín những chuyện của mình, tạo vỏ bọc cho những điều đã qua, anh nghĩ mình có thể tự giải quyết mọi chuyện một mình được, anh nghĩ tới riêng anh mà không quan tâm xem em nghĩ ra sao, cảm thấy thế nào, cần điều gì….hình như cái suy nghĩ tin tưởng về một bến đậu yên bình trong anh đã khiến anh không để ý tới những điều đó nơi em. Anh yên tâm, vô tư với những công việc, kế hoạch, dự định của mình mà quên rằng ở nơi này, chốn đó có người đang nghĩ tới anh, vì anh mỗi ngày mà cố gắng trong lặng thầm và chịu thiệt thòi từng giờ. Anh đã lầm, yêu cần bước vào cuộc sống của nhau để san sẻ chứ không ai gánh vác cho ai. Nhưng những giận hờn rồi cũng qua nhanh dù có đôi lần lặp lại, cũng chỉ bởi anh vô tâm nhưng em rộng lượng, mọi chuyện đều êm đềm sau giấc ngủ sâu. Em mơ màu áo cưới tinh khôi … Anh mơ sự nghiệp rộng dài…. Rồi cả hai lại phấn đấu cho kế hoạch dài hơi của mình. Anh nhớ ngày em khóc khi biết anh có thể sẽ chọn con đường đi xa để em một mình. Khi đó anh biết em yêu anh nhiều lắm. Ấn tượng trong anh với ngày tỏ tình, có nến, có hoa, có bánh ngọt, có lửa cháy bùng dòng chữ “Je t’aime” và trái tim đôi trên sân thượng, nhớ nhịp đập rộn ràng sau lớp áo và mồi hôi túa đầm trên trán… Nhớ ngày anh cặm cụi xay đồ nấu cháo mang đến viện cho em ốm và những lần em chăm sóc cho anh. Nhớ những bó hoa sớm chợ Lũng mang tới cho em mỗi tuần. Nhớ đêm bên bờ biển rì rào sóng vỗ có gió, có trăng, ngồi bên nhau trên cát vạch những đường vô hình và nói với nhau hàng giờ. Những đêm đông cùng nhau loanh quanh bên hồ, rồi rẽ vào quán café bên đường lấy cớ nắm tay em mà bảo sao lạnh thế… Nhớ những cái ôm sau lưng như lời hát “Điều ngọt ngào nhất” Nhớ dấu chân ban đêm đi dạo trên cầu ngày lễ tình nhân, nhớ nhà thờ hai đứa ngồi dưới thánh đường đêm trong Noel Những tin nhắn ngọt ngào send đi mỗi sáng Nhớ cái hôn đầu của hai đứa nhẹ nhàng trong nhịp đập rộn ràng Nhớ ngày hè anh đến nhà em vụng về Nhớ chuyến đi chơi dài hiếm hoi, mỏi gối chùn chân với nhiều cảm xúc. Những món quà ta tặng nhau chứa đựng nhiều kỉ niệm đặc biệt. Nhớ những đêm mưa ở hai đầu nỗi nhớ với “Song for a stormy night” “Beautiful in white” “Fly love” “Marry you” …. Nhớ những dự định, kế hoạch, những bàn vẽ cho một tương lai chung đang đến gần. Để bây giờ ta lại giận hờn nhau, là cảm xúc bất chợt thoáng qua trong lúc giận dỗi hay bởi tình yêu sắp cạn màu? Ta không cảm thấy tình yêu nơi nhau, cái ôm không ấm áp, cái hôn hững hờ, cái nắm tay hời hợt, cách nói chuyện xã giao? Rồi chuyện hai ta cũng lại như bao câu chuyện khác, ngày mai ngày kia, kết thúc hai hướng hai ngả theo cái riêng của mỗi người? Sẽ như thế nào nếu không có cái nhìn và hành động từ hai phía, dù rằng phần nhiều sẽ phải từ nơi anh? Đâu là mục đích, điều quan trọng và sự ưu tiên cho lúc này? Còn đọng lại trong em những gì của tình yêu? Anh tin không ai muốn tình yêu của mình chết dù theo cách này hay cách khác!