Sapa và những bước ta đi về

Hải phòng, ngày 4 tháng 8....Một ngày cuối hạ sắp sang thu.... Vậy là kết thúc chuyến du hí sáu ngày trên chặng đường Sapa- Hà nội- Hải phòng với nhiều cung bậc cảm xúc và kỷ niệm khó quên! Từ đây ta sẽ nhớ: - Cảnh chung nhau chiếc ô trong mưa vội vã chạy tìm tàu - Những giờ ngồi chờ xòe bài với nhau cười rôm rả - Nhớ cái ngủ tựa vai êm ái của người cạnh bên hay cuốn sách đọc dang dở trên tàu - Nhớ đôi mắt căng tròn nhìn xuyên qua ô cửa lưới, thả vào trong đêm dõi theo...xa xăm những con đường, dãy phố, dòng sông,ngọn núi quả đồi chạy dài chạy dài phía sau mỗi đoạn tàu lăn bánh - Nhớ cảm giác vui mừng ngỡ ngàng khi bước chân xuống ga LC - sau một chặng đường dài- ta sắp đến Sapa rồi - Nhớ cung đường khúc khuỷu lên xuống quanh co, bên phải là vách núi vời vợi đứng thẳng, bên kia là thung lũng bồng bềnh mây với ruộng bậc thang xanh mướt trải ngút ngàn tầm mắt...Đôi tai ù đi vì độ cao tăng dần - Nhớ những rặng tre hoa trắng bẽ bàng bên sườn núi vắng - Nhớ cái se lạnh của sapa,thở ra hơi sương mà nghĩ cách đây hơn 500km, dưới trời kia nắng nóng thế nào - Nhớ khách sạn giản đơn trong góc đường Fansipan - Nhớ thị trấn Sapa với nhà thờ đá, sân quần họp chợ, con đường Hàm Rồng, Cầu Mây, Fansipan,hồ nước trong xanh giữa lòng thị trấn, những em gái Dao đỏ, Mông đen đeo bên mình những túi, những gùi tay mời khách mua hàng lưu niệm tay thoăn thoắt tước dây đay - Nhớ Sapa Home bên vách núi, ăn bát phở nóng hổi nhìn hoa chuối rừng đỏ rực bên này và trúc xanh quyện trong mây mù bồng bềnh bên kia- bản nhạc nhẹ nhàng dễ thương - Nhớ những bậc thang lên Hàm Rồng với hoa nở rộn ràng, đan xen đỏ xanh vàng tím của hoa lá và xám xanh của đá phủ rêu phong như gấu váy thổ cấm mà người dân nơi đây vẫn mặc, những cơn mưa phùn bất chợt, những dải nắng vàng ươm mà không găn gắt sau lưng làm kẻ đi đường khó chịu - Nhớ ấm trà Tuyết nghi ngút khói dưới nhà sàn khi chờ cơn lạnh đi qua - Và Sân mây, chìm trong hơi sương- tưởng như giữa mùa đông, tháng cuối, ngày cùng sương giáng - Nhớ những bữa cơm trưa chiều trong Chapa, Xưa và Nay, Lotus, Fansipan res....đẹp và ấm áp vô cùng. - Nhớ cung đường Cát Cát, Sín Chải với điều giản dị của cuộc sống vùng cao những mái nhà sàn, những nương lúa xanh, nương ngô vàng óng, những bụi măng rừng, những khung cửi, những tấm thổ cẩm phơi bên đường, váy xòe hoa,xôi tím, đào mận lê,... - Nhớ Suối vàng khẽ khàng chảy, với Thác Bạc, Thác tình yêu tung bọt trắng xóa, cứ đứng đấy dưới chân thác để dòng nước lạnh của cội nguồn làm ướt thân ta...Fansipan núp trong mây mờ cao sừng sững - Nhớ em bán hàng bên chân thác, với trà nóng ấm lòng, khoai nướng, trứng nướng và lê xanh..., Nhớ lẩu cá Hồi sapa, rượu Sán Lùng, Táo mèo say nồng mà ngọt nơi đầu lưỡi, nhớ quán nướng bên hồ trong tối muộn... - Nhớ Thung lũng Mường hoa, Lao chải, Tả Van, bản Hồ, tìm mua gà bản, ngắm ruộng bậc thang xanh ngát trải dài, trải dài hết ngọn đồi này đến dãy núi khác rồi lại nối tiếp nhau - Nhớ Đêm lang thang trong thị trấn tới hơn 1h, tìm quán cafe cuối cùng còn ánh đèn, nhâm nhi ly đen nóng với người bạn nói chuyện về cuộc sống thường ngày, dạo bước trong đêm mà thấy cuộc đời có ý nghĩa lạ thường - Nhớ tiếng đèn môi của cụ già người Dao bên đường, leo lét mà như gọi ai xa xăm lắm... - Nhớ hang Tả phìn, em bé người Mông đưa đường, với đá trơn hang tối nước lạnh và thiếu khí thở mà ta vẫn muốn đi tới tận cùng 3 ngày 2 đêm như vợ chồng người Dao để tới Bát Xát như lời dân bản kể - Nhớ chiếc giường ấm áp trên tàu về mà không ngủ được vì sắp xa nhau - Nhớ ngày rong ruổi trên Hà nội như tây balo, đôi chân sứt mẻ vì đi bộ đường dài: Cùng 36 phố phường, Hồ Gươm Cầu Thê Húc, Đền Ngọc Sơn, Văn Miếu, lăng chủ tịch, Chùa một cột, Bảo tàng dân tộc học với sấu đá ven đường...Giống Đà nẵng không em? - Nhớ :Đồng tâm: và cái ôm chào nhau nơi bến tàu. Đi nhé! - Nhớ giấc ngủ trọn ngày mê mệt - Và nhớ vị biển Đồ sơn chiều cuối cùng! Để từ đây, ta tạm chia tay nhau,hẹn gặp lại sau một , hai hai nhiều năm tới. Để từ đây tình bạn thêm khăng khít, tình người thêm ấm nồng, ta hiểu hơn, yêu hơn con người, hòn đất, chiếc lá, cành cây trên mỗi cung đường. Để từ đây có năng lượng tràn đầy cho mỗi ngày sống mới. Để từ đây, ta lại đi tiếp những cung đường bồng bềnh mây hay chan hòa nắng!

Ngồi và ...

Ngồi buồn, nghêu ngao mấy bài hát cũ, thấy nhớ bạn bè. Muốn đi đâu đó, muốn tụ họp, muốn thác loạn, muốn phượt, muốn nhâm nhi cafe, muốn nói chuyện oang oang, muốn chém gió thành bão rồi cười hả hê, hô hố, sằng sặc, để thấy nhẹ nhàng, hạnh phúc, vui, thân thương, ấm áp, tự do.....

Ngồi, nhớ những bước chân trong đêm trên vỉa hè vắng người qua lại, lang thang một mình hít hà cái mát của gió mùa hè, về khuya phố càng vắng, càng yên ả, không xô bồ, không ồn ào đông đúc, bụi bặm như ai, cứ đi vô định, khi mỏi thì về, để đầu trống rỗng thôi miên man....

Ngồi, trân trân vào màn hình laptop, thấy ảnh mọi người, thấy status đó, có vui, cười, buồn, khóc, than thở, bông đùa, tán gẫu, gần mà xa, giá mà với tay, chạm vào được như chạm vào tay ai.....

Ngồi, man mác hơi nước ùa vào từ cửa sổ, ngỡ mưa mùa hè về cùng sấm dậy. Nhầm. Hóa ra tại mình nhớ quá mà thôi, đôi lần đạp xe dưới mưa trên phố, đôi lần tắm mưa cùng xóm, đôi lần đêm mưa không ngủ trò chuyện cùng nhau, đôi lần nhạt nhòa nước mắt nước mưa, đôi lần một mình mưa bay bên hồ, mưa bay ly đen đá....

Có gì đó đang chảy trong mình, có gì đó đang sống dậy, có gì đó đang chết đi.....
Em có biết ko?
I'M FALLING IN LOVE

Khi nào tình yêu sẽ nở lại?



Khi nào tình yêu sẽ nở lại?
Những tưởng cái mầm non tình yêu đó đã khô héo bởi cái nắng hạ hai năm về trước hoặc chết giá vì mùa đông năm qua, nhưng đến bây giờ nó vẫn thấy khát khao, mong mỏi nơi sâu thẳm, vẫn nghe ham muốn được trỗi dậy của mầm xanh ấy, nhẹ nhàng thôi nhưng cũng nhiều thúc giục, muốn được yêu, được xanh, được vươn lên…
Có mấy ai ví tim mình như hòn đất?
Nó tự hỏi: Từ khi nào con tim mình rắn lại? Từ khi nào nó buông câu “Dừng lại một chút đi em”? Ký ức đã nhạt nhòa, dĩ vãng đã lắng đọng và nó không còn nhớ nữa. Tưởng rằng trái tim nó như hòn đất kia, khi dãi dầu, khi sương gió sẽ se lại, khô đi, rạn nứt và nếu phải nung thêm chút nữa sẽ không bao giờ còn là đất. Nhưng may thay, cuộc đời chưa đủ nhiệt để biến tim nó hóa đá, hoặc bản thân nó có sức mạnh diệu kỳ - trơ nhiệt, mạnh mẽ nên con tim - hòn đất vẫn tồn tại đến bây giờ để được gặp mưa xuân tháng giêng, bắt đầu ngấm nước, bung nở và nuôi cái mầm xanh muốn cựa mình.
Đã mấy mùa nó biết Lễ thánh Valentine? Đã mấy mùa cây trút lá kể từ ngày nó biết cầm nụ hồng trao tay người khác? Xung quanh nó trôi qua nhanh quá, quay lưng lại phía sau nó chỉ thấy mình đã sống thật ngốc nghếch, ích kỷ với chính nó và mọi người. Thời gian cứ trôi, cứ đi không đợi ai, và nó cứ đi cứ quay không chờ ai. Để bây giờ giật mình: Nó vẫn cô độc trên con đường dài!
Ngồi quán cũ, bên hồ mịt mù sương đêm, nhấp ly đen đắng, thấy trời bay bay – một mình, nó mới thấm thía cái gọi là Tự do muôn năm mà nó vẫn ca ngợi hằng ngày! Nhưng thật khó để nó nói với ai đó điều gì và thật khó để một ai đó hiểu hết nó. Nó đã biết bạn bè sẽ không thể mãi bên nó hay luôn bên nó bất cứ khi nào nó cần người chia sẻ. Nó chợt nhận ra cần phải tìm đến một bến đậu, một chốn yên bình, một nơi luôn chờ đón nó ùa về…
Nhưng, cứ tưởng gần lắm, sát lắm, với tay là tới được bãi bồi, mà sao con tàu cứ theo sóng nước xa khơi, xa dần, xa dần… Sao vẫn có sự ngăn cách giữa điều con tim nó khao khát và thực tế ngoài kia? Cái vô hình nào vẫn tồn tại ở đó? Vỏ bọc? Bức tường? Sợi dây? Công việc? Mặc cảm? Hay chai sạn? Nó biết cái vô hình đó là gì nhưng cũng chính nó chưa xóa bỏ hết được để với rộng tầm tay!
Mùa valentine này, nó đã nghĩ tới một hộp quà trái tim màu hồng, thắt dải ruy băng vàng của bài hát “Tie a yellow ribbon round the old oak tree”, bên trong chứa đầy những cánh hoa hồng đỏ thắm và mảnh giấy hình tim cũng đỏ thắm in nghiêng dòng chữ “I love you!”, được ký tên “From your Valentine.” . Người nhận quà sẽ nhẹ nhàng tìm trong những cánh hoa ấy để thấy mảnh giấy nơi đáy hộp, rồi đọc, rồi mỉm cười hạnh phúc và treo dải ruy băng vàng trước cánh cửa. Khi đó nó sẽ bước vào, nắm lấy đôi tay mềm và nhìn đôi mắt ướt nói “Anh yêu em, mình mãi là của nhau em nhé!” Một cái ôm, một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi nhưng ngập tràn hạnh phúc! Sẽ là vậy, đơn giản cho sự ngọt ngào. Và nếu sợi ruy băng vàng vẫn nằm trên hộp, nó sẽ hiểu, như vậy là quá đủ cho kết thúc một sự khởi đầu.
Nhưng liệu nó có đủ can đảm để biến điều ấp ủ thành sự thật hay sẽ vẫn là những vòng quay, bước đi không chờ ai, đợi ai?
Mầm xanh có đủ sự nuôi dưỡng để bung lên thành lá đón ánh hè sắp tới?