Băn khoăn

Mọi người về nhà sau giờ tan tầm, mình chẳng vướng bận chuyện gia đình nên muốn nán lại mỗi ngày thêm 1 tiếng để xem lại các hồ sơ và nói chuyện với vài người bệnh. Số bệnh nhân quá đông, số bác sĩ lại không đủ, thành ra bác sĩ cứ vội vàng với một núi công việc, có những điều khúc mắc người bệnh muốn hỏi, muốn được trò chuyện, được tư vấn mà chưa được đáp ứng. Muốn làm điều gì đó cho họ thấy yên tâm hơn để tiếp tục điều trị, hay để họ thấy nhẹ nhàng hơn sau nỗi đau mất đi niềm đã vui ấp ủ bao tháng ròng. Đóng cửa phòng ra về, thấy hai vợ chồng người dân tộc thiểu số nhường nhau suất cơm hộp, ngồi ăn ở hành lang bệnh viện mà thấy chạnh lòng, cuộc sống thật éo le và dường như những bất hạnh hay thuộc về những người nghèo. - Tôi chẳng có gì, có ít sữa chua, anh chị cầm lấy để rồi tráng miệng. Người chồng ngập ngừng nhận lấy và lắp bắp: - Em cảm ơn bác sĩ nhiều. Bước về mà thấy lòng nặng trĩu với những băn khoăn. Giá như mình có kiến thức rộng hơn có lẽ sẽ giúp được nhiều điều cho người bệnh hơn. Ai bảo người bác sĩ về nhà là xong việc, có ít nhất một câu hỏi luôn theo ta thậm chí cả trong giấc ngủ. - Làm như thế nào là tốt cho bệnh nhân của mình?