Sapa và những bước ta đi về

Hải phòng, ngày 4 tháng 8....Một ngày cuối hạ sắp sang thu.... Vậy là kết thúc chuyến du hí sáu ngày trên chặng đường Sapa- Hà nội- Hải phòng với nhiều cung bậc cảm xúc và kỷ niệm khó quên! Từ đây ta sẽ nhớ: - Cảnh chung nhau chiếc ô trong mưa vội vã chạy tìm tàu - Những giờ ngồi chờ xòe bài với nhau cười rôm rả - Nhớ cái ngủ tựa vai êm ái của người cạnh bên hay cuốn sách đọc dang dở trên tàu - Nhớ đôi mắt căng tròn nhìn xuyên qua ô cửa lưới, thả vào trong đêm dõi theo...xa xăm những con đường, dãy phố, dòng sông,ngọn núi quả đồi chạy dài chạy dài phía sau mỗi đoạn tàu lăn bánh - Nhớ cảm giác vui mừng ngỡ ngàng khi bước chân xuống ga LC - sau một chặng đường dài- ta sắp đến Sapa rồi - Nhớ cung đường khúc khuỷu lên xuống quanh co, bên phải là vách núi vời vợi đứng thẳng, bên kia là thung lũng bồng bềnh mây với ruộng bậc thang xanh mướt trải ngút ngàn tầm mắt...Đôi tai ù đi vì độ cao tăng dần - Nhớ những rặng tre hoa trắng bẽ bàng bên sườn núi vắng - Nhớ cái se lạnh của sapa,thở ra hơi sương mà nghĩ cách đây hơn 500km, dưới trời kia nắng nóng thế nào - Nhớ khách sạn giản đơn trong góc đường Fansipan - Nhớ thị trấn Sapa với nhà thờ đá, sân quần họp chợ, con đường Hàm Rồng, Cầu Mây, Fansipan,hồ nước trong xanh giữa lòng thị trấn, những em gái Dao đỏ, Mông đen đeo bên mình những túi, những gùi tay mời khách mua hàng lưu niệm tay thoăn thoắt tước dây đay - Nhớ Sapa Home bên vách núi, ăn bát phở nóng hổi nhìn hoa chuối rừng đỏ rực bên này và trúc xanh quyện trong mây mù bồng bềnh bên kia- bản nhạc nhẹ nhàng dễ thương - Nhớ những bậc thang lên Hàm Rồng với hoa nở rộn ràng, đan xen đỏ xanh vàng tím của hoa lá và xám xanh của đá phủ rêu phong như gấu váy thổ cấm mà người dân nơi đây vẫn mặc, những cơn mưa phùn bất chợt, những dải nắng vàng ươm mà không găn gắt sau lưng làm kẻ đi đường khó chịu - Nhớ ấm trà Tuyết nghi ngút khói dưới nhà sàn khi chờ cơn lạnh đi qua - Và Sân mây, chìm trong hơi sương- tưởng như giữa mùa đông, tháng cuối, ngày cùng sương giáng - Nhớ những bữa cơm trưa chiều trong Chapa, Xưa và Nay, Lotus, Fansipan res....đẹp và ấm áp vô cùng. - Nhớ cung đường Cát Cát, Sín Chải với điều giản dị của cuộc sống vùng cao những mái nhà sàn, những nương lúa xanh, nương ngô vàng óng, những bụi măng rừng, những khung cửi, những tấm thổ cẩm phơi bên đường, váy xòe hoa,xôi tím, đào mận lê,... - Nhớ Suối vàng khẽ khàng chảy, với Thác Bạc, Thác tình yêu tung bọt trắng xóa, cứ đứng đấy dưới chân thác để dòng nước lạnh của cội nguồn làm ướt thân ta...Fansipan núp trong mây mờ cao sừng sững - Nhớ em bán hàng bên chân thác, với trà nóng ấm lòng, khoai nướng, trứng nướng và lê xanh..., Nhớ lẩu cá Hồi sapa, rượu Sán Lùng, Táo mèo say nồng mà ngọt nơi đầu lưỡi, nhớ quán nướng bên hồ trong tối muộn... - Nhớ Thung lũng Mường hoa, Lao chải, Tả Van, bản Hồ, tìm mua gà bản, ngắm ruộng bậc thang xanh ngát trải dài, trải dài hết ngọn đồi này đến dãy núi khác rồi lại nối tiếp nhau - Nhớ Đêm lang thang trong thị trấn tới hơn 1h, tìm quán cafe cuối cùng còn ánh đèn, nhâm nhi ly đen nóng với người bạn nói chuyện về cuộc sống thường ngày, dạo bước trong đêm mà thấy cuộc đời có ý nghĩa lạ thường - Nhớ tiếng đèn môi của cụ già người Dao bên đường, leo lét mà như gọi ai xa xăm lắm... - Nhớ hang Tả phìn, em bé người Mông đưa đường, với đá trơn hang tối nước lạnh và thiếu khí thở mà ta vẫn muốn đi tới tận cùng 3 ngày 2 đêm như vợ chồng người Dao để tới Bát Xát như lời dân bản kể - Nhớ chiếc giường ấm áp trên tàu về mà không ngủ được vì sắp xa nhau - Nhớ ngày rong ruổi trên Hà nội như tây balo, đôi chân sứt mẻ vì đi bộ đường dài: Cùng 36 phố phường, Hồ Gươm Cầu Thê Húc, Đền Ngọc Sơn, Văn Miếu, lăng chủ tịch, Chùa một cột, Bảo tàng dân tộc học với sấu đá ven đường...Giống Đà nẵng không em? - Nhớ :Đồng tâm: và cái ôm chào nhau nơi bến tàu. Đi nhé! - Nhớ giấc ngủ trọn ngày mê mệt - Và nhớ vị biển Đồ sơn chiều cuối cùng! Để từ đây, ta tạm chia tay nhau,hẹn gặp lại sau một , hai hai nhiều năm tới. Để từ đây tình bạn thêm khăng khít, tình người thêm ấm nồng, ta hiểu hơn, yêu hơn con người, hòn đất, chiếc lá, cành cây trên mỗi cung đường. Để từ đây có năng lượng tràn đầy cho mỗi ngày sống mới. Để từ đây, ta lại đi tiếp những cung đường bồng bềnh mây hay chan hòa nắng!